Người bệnh ăn uống kém, đi lại khó khăn. Do đó, cần cho người bệnh nằm kê cao chân hơn so với tim, vệ sinh mũi miệng sạch, đặc biệt khi có chảy máu cam, chảy máu chân răng để phòng nhiễm trùng và giúp người bệnh ăn uống ngon miệng. Ngoài ra, không gian nghỉ ngơi cần thoáng mát, yên tĩnh, hạn chế người thăm hỏi nhiều. Không may là việc phun rửa các cây ớt bị nhiễm bệnh nghiêm trọng sẽ chỉ tạm thời giảm nhẹ bệnh và có thể chỉ đánh bật rệp từ cây ớt này sang cây ớt khác. Bọ dừa dài khoảng 2mm, có hình thức sáng bóng với hai chân mở rộng phía sau để có thể nhảy. Bọ dừa 1 . Tiêu diệt được nguồn bệnh : Khuyến khích nông dân đốn bỏ tất cả các cây bị bệnh . Ðiều này rất khó làm cho vườn cây ăn tar1i vì phải tốn nhiều năm mới có được vườn cây vừa đến tuổi ăn trái như hôm nay .Hơn nữa ,nếu cây bị benäh nhẹ thì vẫn có thể thu Ngọc Phú là đơn vị lớn sở hữu công nghệ nâng ngực chuyên sâu 3D, với hệ thống máy móc mô phỏng dáng ngực trước khi thực hiện. Nhờ vào công nghệ hiện đại, máy sẽ phân tích dáng ngực trước và sau khi nâng, gợi ý size ngực phù hợp với cơ thể. Lý do bạn nên đi Có những kẻ thấy người khác mắc bệnh song sau đó được thuyên giảm hoặc khỏi hẳn thì họ không vui, chính vì thế cho nên kiếp sau chính bản thân họ phải chịu quả báo nhiều bệnh tật, hay đau ốm. mỗi buổi sáng sớm đánh răng súc miệng sạch sẽ rồi, sau lúc quá Phòng phải thoáng mát và sạch sẽ. Giữ ấm về mùa đông. Có chế độ ăn uống, nghỉ ngơi, tập thể dục điều độ. Sử dụng các thuốc hạ đường huyết theo hướng dẫn. Theo dõi, ngăn ngừa các biến chứng. Thực hiện kế hoạch chăm sóc Đặc điểm của bệnh đái tháo đường là có rất nhiều biến chứng, chẩn đoán xác định bằng xét nghiệm đường máu và đường niệu. Kẻ mắt nước không trôi Merzy Another Me The First Pen Eyeliner. Gợi ý đầu tiên sẽ là kẻ mắt đến từ thương hiệu Merzy của Hàn Quốc. Đây là kẻ mắt được nhiều người ưa chuộng bởi dễ dàng tạo đường kẻ mắt sắc đậm và cả thanh mảnh tùy theo phong cách trang điểm. TWfCzY. Giấc mơ và hiện thực."Đừng ngủ nữa, dậy nói chuyện với em đi." Khuất Diễn Trọng bị động tĩnh trên mũi đánh thức, vừa mở mắt liền thấy Tống Sanh ghé vào ngực mình, một tay chống đầu, một tay chọc chọc mũi anh, trên mặt cười hì hì lộ ra lúm đồng tiền. "Anh ngủ lâu quá." "Ừ." Khuất Diễn Trọng tham lam nhìn gương mặt tươi cười của cô, nằm yên một chỗ không nhúc nhích. Tống Sanh chớp mắt, gác cằm lên xương quai xanh của anh, mỗi lúc một trườn lên, cười cười "Sao vậy Manh Manh, không vui à?" "Không, anh rất vui." "Vì sao lại vui?" Tống Sanh nghiêng đầu. "Vì có em ở đây." Tống Sanh cười lớn hơn, rồi nhẹ giọng nói "Sai rồi Manh Manh, em không còn nữa." Vừa dứt lời, máu tươi đột nhiên xuất hiện trên gương mặt của cô, sau đó phân tán thân thể cô làm hai, giống như bị người ta cầm dao lớn bổ ra. Cả người dính đầy máu, Khuất Diễn Trọng lại không chút để ý, chỉ biết ôm lấy nửa thi thể còn lại kia của cô. "Cơ thể em đâu? Manh Manh, anh có biết nửa thi thể kia của em ở đâu không?" "Anh sẽ tìm về giúp em, rất nhanh thôi." Khuất Diễn Trọng ẩn nhẫn mà dịu dàng. Tựa như vô số lần trước, cho dù khởi đầu tốt đẹp ấm áp cỡ nào, đến cuối cùng đều là cảnh tượng tàn nhẫn này đánh tan hi vọng xa vời trong mơ của anh, kéo anh trở về hiện thực. Nhưng cho dù trái tim vô cùng đau đớn, anh vẫn mong chờ có thể gặp lại cô trong mơ. Lần này Khuất Diễn Trọng bị một tiếng kêu tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, anh liền hiểu tới giờ rồi. Trước đây anh từng nói, nhiều nhất là ba năm anh nhất định sẽ ra ngoài, bởi vì anh biết có người sẽ giúp anh. Trước khi vào nơi này, việc anh làm nhiều nhất là phẫu thuật cứu người, nhân mạch của anh nhờ vậy mà có, cơ hội ra ngoài cũng nằm bên trong. "Tiến sĩ Khuất, tôi tới giúp anh." Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi ngồi đối diện, thành khẩn nói, một bên đẩy phần văn kiện tới trước mặt Khuất Diễn Trọng. "Án tử ba năm trước của cậu là một đối thủ của tôi lấy thế áp người nhưng cũng không phải không có không gian hoạt động, hiện tại tôi có việc muốn nhờ, nếu tiến sĩ Khuất có thể thay tôi thành công hoàn thành cuộc phẫu thuật này, kiếp sống lao tù của cậu có thể lập tức kết thúc." Khuất Diễn Trọng rời khỏi đảo K tới M ba tháng, ba tháng sau, một đại nhân vật nổi danh nước M đổ đài, cùng lúc đó, Khuất Diễn Trọng được phóng thích. Thời điểm ra khỏi ngục giam, anh ở cửa nhìn thấy ba Tống mẹ Tống, còn có Tống Ly Nguyên và Phương Tĩnh. Một năm trước Tống Ly Nguyên đã kết hôn với Phương Tĩnh, bốn người ở chỗ này nhìn người đàn ông mặc áo khoác một mình đi ra đều không khỏi hoảng hốt. Cũng không biết có phải đã lâu không gặp hay không, bọn họ đều cảm thấy Khuất Diễn Trọng của hiện tại hoàn toàn khác xa ba năm trước. Anh giống như đang đeo chiếc mặt nạ màu trắng che đi vẻ khô héo và tối tăm phía sau, hoặc có lẽ mọi thứ đã bị thiêu rụi tới tro tàn. Ba Tống là người hoàn hồn đầu tiên, đi tới tận lực dùng ngữ khí ôn hòa nhất nói "Tiểu Sanh từng nói chờ con ngoài cả nhà sẽ cùng tới đón, hiện tại con bé không thể tới, cả nhà thay nó tới đón con." Ánh mắt Khuất Diễn Trọng giật giật, nhìn thoáng qua mấy người trước mặt, mở miệng "Cảm ơn." Một đường trầm mặc, ba Tống mẹ Tống thỉnh thoảng cố ý nói chuyện với Khuất Diễn Trọng vài câu, chỉ là rốt cuộc không biết nên nói cái gì, mà thái độ của Khuất Diễn Trọng so với năm đó còn lạnh nhạt hơn, tới cuối cùng tất cả chỉ có thể trầm mặc. Trở lại đất liền, Khuất Diễn Trọng từ chối lời mời của ba Tống mẹ Tống, tự mình tới thành phố S, trở về căn nhà năm đó cùng xây dựng với Tống Sanh. Mấy người nhìn bóng dáng anh một mình rời đi, đều không nói gì mà thở dài một tiếng. Kéo theo va li, Khuất Diễn Trọng đứng trước cửa hồi lâu mới duỗi tay mở khóa. Cụp một tiếng vang nhỏ, cửa mở, mùi mốc nhàn nhạt bay tới. Cửa đã được mở hoàn toàn, Khuất Diễn Trọng nâng bước đi vào. Đi được hai bước, một giọng nói chỉ xuất hiện trong mộng bỗng nhiên vang lên vô cùng rõ ràng bên tai. "Về rồi! Manh Manh, hôm nay anh có nhớ em không?" Trái tim Khuất Diễn Trọng nhảy dựng, vali trong tay quăng ngã xuống đất, anh dồn dập đi lên phía trước, trong miệng khó khăn gọi "... Tống Sanh? Là em sao?" "Về rồi! Manh Manh, hôm nay anh có nhớ em không?" Câu nói lần nữa lặp lại, thân mình cứng đờ, Khuất Diễn Trọng bỗng nhớ tới gì đó, dời ánh mắt tới cái máy cảm ứng đặt cạnh cửa. Thanh âm từ bên trong truyền tới, đó là cái máy mấy năm trước Tống Sanh mua về, mỗi ngày cô còn thay đủ loại ghi âm, những lúc anh về đều phải nghe lời nhắn của cô trước. Giọng nói quen thuộc vang lên ba lần, sau đó không khí lần nữa rơi vào yên tĩnh. Khuất Diễn Trọng trong nháy mắt tựa hồ có vui vẻ, cũng tựa hồ là bi thương, phảng phất không thể thừa nhận sự thật mà dựa vào cửa. Cho dù có cố gắng kiềm nén thì cũng không có cách nào ngăn cản hồi ức mãnh liệt đột nhiên ùa về, mỗi một lần ký ức đều như con dao nhọn đâm thẳng vào tim anh. Tựa người vào cửa, anh thậm chí không ngẩng đầu nhìn cách bài trí quen thuộc trong phòng, chỉ cảm thấy hít thở không thông. Căn nhà này, mỗi một góc đều có hình bóng của Tống Sanh, anh dựa và cửa, ngẩng đầu, hình như có thể lập tức thấy Tống Sanh từ phòng khách đưa đầu ra hỏi anh "Manh Manh, hôm nay có mang gì ngon về không?", lập tức lại là hình ảnh Tống Sanh mặc tạp dề từ bếp bưng đồ ăn ra "Hôm nay anh về trễ, em đã thử nấu cơm, không thể ăn là chắc chắn, nhưng anh phải khen em đó", lập tức lại là hình ảnh một cô gái mặc áo sơ mi quần đen ngồi trên sô pha làm bộ nghiêm túc đọc sách. Toàn bộ căn phòng đều là Tống Sanh, ảo ảnh từ hồi ức cơ hồ tràn ngập toàn bộ không gian, nỗi đau thật lớn ập tới đè ép anh, ép tới anh không thể đứng dậy, chỉ có thể không ngừng khom lưng, cuối cùng uể oải nằm trên mặt đất, không một tiếng động mà ôm lấy đầu. "Tống Sanh, Tống Sanh, Tống Sanh..." Lại nằm mơ, Khuất Diễn Trọng rất rõ ràng, bởi vì anh nằm trong phòng ngủ sạch sẽ sáng ngời, mà Tống Sanh đang khẽ cười ngồi bên cạnh. Thấy anh mở mắt, Tống Sanh cúi người hôn lên mí mắt của anh, mái tóc đen rối tung xẹt qua gương mặt, ngứa. Ánh mặt trời sau lưng cô chiếu vào, giống như đem cả người cô mạ lên một tầng vàng óng, khiến cô nhìn qua lại ấm áp như xưa, nhưng lại giống tùy thời mà hòa vào ánh nắng. "Hoan nghênh về nhà." Tống Sanh dịu dàng hôn lên ngón tay đeo nhẫn cưới của anh. Rất nhanh Khuất Diễn Trọng bị giấc mộng tươi đẹp nhấn chìm, chỉ có thể nằm yên nhìn mỗi động tác của cô. Làm xong tất cả, Tống Sanh dứng dậy đi tới cửa sổ kéo màn che ra, để ánh mặt trời chiếu vào căn phòng càng nhiều, sau đó lại quay đầu cười nói "Hôm nay thời tiết rất đẹp, Manh Manh đừng ngủ nữa, mau dậy đi." "Không, để anh ngủ thêm chút nữa, Tống Sanh, chỉ một lúc thôi." Khuất Diễn Trọng nhìn cô, trong mắt tràn đầy cầu khẩn. Tống Sanh nhìn người đàn ông yếu ớt này, bất đắc dĩ mà thương tiếc cười cười, đi qua với anh, đưa tay cầm lấy tay anh, lập tức đã bị nắm chặt. "Được rồi, vậy cho phép ngủ thêm một lúc nữa, nhưng anh phải hứa với em, ngủ xong phải tỉnh dậy, biết chưa? Bằng không em sẽ không yên tâm." Khuất Diễn Trọng không trả lời, chỉ ôm cô chặt hơn. Giấc mộng này, có lẽ vì đã về nhà, nên nó không có thống khổ, chỉ có niềm vui và hạnh phúc. Nhưng cũng chỉ là trong mộng, một khi tỉnh lại, ấm áp trong mơ càng tô điểm hiện thực lãnh khốc. Tỉnh lại, Khuất Diễn Trọng đi khắp nhà. Tống Sanh thích chụp ảnh, đặc biệt thích chụp những lúc có cả anh và cô, ở nơi này lưu lại rất nhiều ảnh, ước chừng hơn mười tấm, mỗi tấm anh đều cẩn thận xem qua. Tống Sanh còn quay rất nhiều video, đều là những lúc cô nhàn rỗi không có việc gì làm liền cầm camera quay loạn, đa số bên trong chỉ có hai người bọn họ. Khuất Diễn Trọng xem đi xem lại vô số lần, anh không nói lời nào, cũng bất động, chỉ đưa mắt nhìn gương mặt vui vẻ của Tống Sanh trong màn hình. "Được rồi được rồi, tiếp theo em một phỏng vấn người yêu của em một chút, hỏi anh ấy làm thế nào để trở thành người chồng tốt. Tới đây tới đây, Manh Manh nhìn bên này,, cười một cái... Thôi thôi, không cười cũng được, anh đang làm gì thơm vậy, cho em... A, lại đổi đề tài, tiếp theo chúng ta sẽ phỏng vấn đầu bếp Khuất một chút, hỏi anh ấy xem tối nay chúng ta sẽ được ăn gì?" "Khụ, em không cẩn thận làm hư cửa phòng tắm rồi, nhưng Manh Manh còn đang ở bên trong tắm rửa, cho nên hiện tại chúng ta sẽ không cẩn thận đi xem mỹ nam tắm, đồng thời quay lại mấy cái video, hắc hắc hắc... Manh Manh, em tới đây!" "Chân Manh Manh, chân em, tay Manh Manh, tay em... Không đúng, Manh Manh anh có phát hiện không? Tay anh đẹp hơn tay em, còn trắng hơn tay em! A, thật hâm mộ, mau để em cắn một cái nào! Bẹp bẹp... Em hình như đột nhiên muốn ăn chân gà, Manh Manh anh đang làm gì đó? Thật là muốn đi mua à? Về đi, em nói đùa thôi!" "..." Phương Tĩnh đang chào hỏi cùng đồng nghiệp, bỗng nhiên thấy đội trưởng kiêm ông xã của mình sắc mặt nghiêm túc đi tới, không khỏi tò mò hỏi "Sao vậy?" "Khuất... Anh ta tới, nói là muốn xem tư liệu vụ án của Tống Sanh. Không biết anh ta từ mà nghĩ như vậy, nói vụ án này có điểm đáng ngờ nên muốn tới xem." Tống Ly Nguyên mím môi, bọn họ đều rất rõ ràng, vụ án này không có điều đáng nghi nào cả, chỉ là Khuất Diễn Trọng không thể chấp nhận sự thật, muốn làm cái gì đó mà thôi. Cái chết của Tống Sanh đối với bọn họ mà nói đều là vết sẹo không thể khép lại, khó khăn lắm mới bớt đau một chút, nhưng Khuất Diễn Trọng vừa xuất hiện liền lập tức xé rách miệng vết thương ra, chỉ cần nhìn thấy Khuất Diễn Trọng, Tống Ly Nguyên lại nhịn không được mà nhớ tới em gái của mình. Phương Tĩnh chớp mắt, hiển nhiên cũng giống Tống Ly Nguyên, cô an ủi vỗ vỗ tay anh "Em đi sắp xếp là được, anh đi lo chuyện của mình đi." Hít sâu một hơi, Phương Tĩnh gõ cửa phòng nghỉ, thấy Khuất Diễn Trọng ngồi bên trong. Ghế dựa phòng nghỉ chắc chắn không sạch sẽ, dù sao mỗi ngày người tới đây chờ đều vội vàng tìm cảnh sát nhờ vả, sớm như vậy chắc chắn chưa được dọn dẹp. Ấn tượng của Phương Tĩnh dừng lại ở năm đó, ngoài Tống Sanh, Khuất Diễn Trọng đối với mọi người đều nhịn không được mà để lộ thói ưa sạch, hiện tại anh bỗng nhiên không tỏ thái độ mà ngồi ở chỗ không ít vết bẩn này, cô có chút không thể hoàn hồn. Cũng không biết thế nào, Phương Tĩnh lại nhớ tới năm đó, cô vừa vào đội không lâu, vì một khối thi thể cần giám định nên cùng Tống Ly Nguyên đi tìm giáo sư Khuất nhờ hỗ trợ. Đó chính là lần đầu tiên anh gặp Tống Sanh, lúc ấy Tống Sanh còn hấp tấp bộp chộp xông tới muốn bắt tay với giáo sư Khuất có thói ưa sạch, dọa cô tới hoảng sợ. Khi đó thói ưa sạch sẽ của anh rất nghiêm trọng, hiện tại nhớ lại, Phương Tĩnh cũng không biết tâm tình của mình lúc này rốt cuộc là cảm thán hay là đau lòng. Điều chỉnh cảm xúc, Phương Tĩnh mở miệng "Giáo sư Khuất, em đưa thầy tới phòng chứa tư liệu." Phương Tĩnh mở cửa một gian phòng, đưa Khuất Diễn Trọng tới chỗ cất tư liệu liên quan tới án tử của Tống Sanh, quay đầu hỏi "Giáo sư Khuất, tư liệu này thầy muốn mang về hay xem ở đây?" "Ở chỗ này, cảm ơn." Trong phòng tư liệu có một bàn làm việc, Khuất Diễn Trọng kéo ghế bắt đầu chuyên tâm đọc, Phương Tĩnh liếc nhìn hình ảnh huyết tinh trên bàn, lập tức dời tầm mắt, khóe mắt phiếm hồng. Cô coi Tống Sanh như em gái, thời điểm nửa thi thể của Tống Sanh được đưa về, cô căn bản không cách nào đi xem, cuối cùng phải mời một pháp y khác tới giám định. Chỉ riêng điểm này, cô không thể nào so với giáo sư Khuất, không phải ai cũng có dũng khí nhìn thi thể người mình yêu thê thảm như vậy. "Em đi làm việc trước, giáo sư Khuất có chuyện gì cứ kêu em là được, văn phòng của em ở bên trái, căn phòng thứ ba." Cánh cửa đóng lại, Khuất Diễn Trọng trầm mặc lật xem từng trang tư liệu trong tay. Tư liệu chỗ này nhiều hơn thứ anh cầm trong tay một năm trước, ảnh chụp thi thể càng thêm tỉ mỉ kỹ càng. Mấy tấm ảnh kia, ở trong ngục anh đã vô số lần xem đi xem lại vô số lần, mỗi một góc đều ghi tạc vào đầu, thậm chí có đoạn thời gian hàng đêm đều mơ thấy. Nhưng cho dù xem bao nhiêu lần, sự đồng cảm cùng thống khổ đều khiến thân thể và linh hồn anh như cũng bị chém thành hai nửa. Nhưng càng khó chịu, càng thống khổ, anh càng khắc ghi trong lòng. Từ đau đớn lấy lại bình tĩnh, từ mơ màng trở về thanh minh, anh nhìn từng dòng chữ trong tư liệu, trong lòng đau tới chết lặng nhưng động tác trên tay vẫn vô cùng trầm ổn. Trong mười hài đứa trẻ được cứu có một cô bé năm tuổi đến từ cô nhi viện Ánh mặt trời, tên An An, đọc tới đây, Khuất Diễn Trọng liền cảm thấy có gì đó không đúng. Văn án Tống Sanh ở trong nhà Khuất Diễn Trọng ăn cổ vịt, dùng găng tay trong tủ của hắn, sau đó cô mới biết hắn dùng những chiếc găng tay đó để giải quyết vấn đề sinh lý của chính mình. Một người đàn ông mắc bệnh sạch sẽ đến mức giải quyết vấn đề sinh lý cũng phải đeo găng tay, thế nhưng lại có thể chịu đựng cô, Tống Sanh cảm thấy đây thật sự là tình yêu đích thực. Từ khi biết Khuất Diễn Trọng, Tống Sanh liền không biết xấu hổ hằng ngày ân ái. Thẳng đến khi cô phát hiện hắn ngoại trừ là bác sĩ lạnh lùng cấm dục mắc bệnh sạch sẽ’ còn đồng thời là 'sát nhân'. * *** Tống Sanh gặp Khuất Diễn Trọng vào một buổi sáng nắng ấm, cô mới đuổi bắt xong một tên cướp qua mấy dãy phố, giày gãy gót, quần áo xộc xệch, người đầy mồ hôi. Hắn mặc bộ tây trang sạch sẽ, im lặng đứng đó cũng tỏa ra khí lạnh không ai dám tới gần. Khi cô vươn đôi tay còn dính bụi bẩn của mình ra nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn, rõ ràng Khuất Diễn Trọng đã nhăn mày, nhưng vẫn không nói một lời. Hắn chỉ lặng lẽ lấy khăn giấy trong túi ra, lau tỉ mỉ bàn tay mới tiếp xúc với cô. Lúc đó, Tống Sanh vẫn chưa ý thức được mình vừa làm chuyện ngu ngốc gì. Khuất Diễn Trọng mắc bệnh sạch sẽ rất nặng, không bao giờ tiếp xúc với người khác quá gần, cũng không ăn uống bên ngoài, càng không tùy tiện ngồi ở những nơi đông người. Hắn là một bác sĩ thiên tài, thường ngày làm việc ở bệnh viện, có lúc cũng thỉnh giảng ở trường đại học và được cục cảnh sát mời hỗ trợ một số vụ án khó. Trước đây có nữ sinh nọ muốn làm thân, kéo tay hắn, liền bị Khuất Diễn Trọng không chút lưu tình lấy dao phẫu thuật trong túi rạch mất một lớp da. Bởi vậy dù mang khuôn mặt anh tuấn nhưng thực sự không ai dám tiếp xúc với hắn trong cự li gần. Con người này thật là quá quỷ dị. Nhưng Tống Sanh lại không nghĩ như vậy. Mỗi lần gặp nhau, mặc dù chút bệnh sạch sẽ của Khuất Diễn Trọng có hơi bất tiện, nhưng hắn chưa lần nào trách mắng hay mạnh tay với cô nha. Cô nhếch nhác ngồi trên xe của hắn, hắn sẽ lẳng lặng đưa khăn cho cô lau. Cô đói bụng, hắn sẽ dắt cô đến nhà hàng mình có thể tạm ngồi, chờ cô ăn xong rồi mới đi. Hắn còn dẫn cô tới cô nhi viện, nơi hắn giúp đỡ những đứa trẻ không gia đình có một mái ấm. Trong mắt Tống Sanh, Khuất Diễn Trọng chính là một người đàn ông ấm áp dịu dàng hiếm có. Nhưng sự dịu dàng đó hắn chỉ dành riêng cho cô. Không một ai biết rằng, nội tâm hắn đen tối đến mức nào. Hắn là một tên tội phạm, lúc nào cũng thèm khát máu tươi, có thể lặng lẽ giết người không chớp mắt. Trên thế giới này không ai có thể thân cận với hắn. Nhưng hết lần này đến lần khác Khuất Diễn Trọng lại nhớ rõ cô cảnh sát có má lúm đồng tiền tươi như hoa. Hắn không ngại cô lấm lem, cũng không sợ khi tiếp xúc với làn da ấm nóng của cô, mặc dù biết rõ cô cố ý đến gần mình cũng chẳng hề ngăn cản. Thậm chí, hắn còn mơ hồ cảm thấy dục vọng chiếm hữu của mình với cô gái ấy. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn thèm khát một vật sống đến thế. Tống Sanh chuyển đến sống đối diện với Khuất Diễn Trọng, bắt đầu bước ngoặt mới trong cuộc đời mình. Cô cảnh sát có một khuyết điểm chí mạng, đó là không thể kiềm lòng được trước những sinh vật cô đơn nhỏ bé. Đám trẻ trong cô nhi viện cũng vậy, mà Khuất Diễn Trọng cũng như vậy. Phải, trong mắt cô, Khuất Diễn Trọng dẫu có lạnh lùng đến mấy nhưng lại giống như một đứa trẻ trong thân xác người lớn, cự tuyệt tiếp xúc với thế giới, giấu mình gặm nhấm nội tâm cô độc. Cô muốn tiến vào cuộc sống của hắn, dùng trái tim nóng của mình sưởi ấm tâm hồn lạnh lẽo ấy. Vì vậy, trong lúc thất thần, cô đã quyết tâm theo đuổi Khuất Diễn Trọng từ lúc nào không hay. Hai con người, hai tính cách trái ngược hoàn toàn, một như mặt trời lấp lánh ánh sáng, một như bóng tối âm u lạnh lẽo, lại chọn cách ở bên nhau. Bệnh sạch sẽ của Khuất Diễn Trọng cũng chẳng thể thắng được mỗi khi hắn ở cạnh cô. Cô nghịch ngợm thì đã sao, hắn sẽ lẳng lặng thu dọn tinh tươm. Cô được hắn đặt trên đầu tim mà yêu thương, thậm chí đến chết cũng không màng. Nhưng thân phận của hai người ngay từ đầu đã định sẵn kết cục cho mối tình này. Khuất Diễn Trọng không chỉ mắc bệnh sạch sẽ, hắn còn bị điên. Đó là bệnh di truyền, một khi yêu là sẽ muốn điên cuồng chiếm hữu. Mẹ của hắn vì yêu mà giết chết người bà thân cận nhất, lại lấy hắn làm đồ chơi để hành hạ, thỏa mãn sự bệnh hoạn của mình. Tuổi niên thiếu đã để lại trong lòng Khuất Diễn Trọng bóng ma vĩnh viễn không thể xóa nhòa. Khi biết được người quan trọng nhất trong cuộc đời hắn đã xuất hiện, mẹ và người cậu độc ác của hắn lần nữa lộ diện, muốn diệt trừ hậu họa. Chuyện tình của hai người dường như rơi vào bế tắc khi thân thế của hai bên đều được hé mở. Họ sẽ không thể có kết thúc tốt đẹp. Cuối truyện là một nút thắt cực kỳ bất ngờ, sẽ khiến bạn đọc nào yếu tim bị sốc không hề nhẹ. Để giữ tính hấp dẫn cho truyện thì tớ sẽ không bật mí đâu ạ, nhưng các bạn phải chuẩn bị tinh thần trước đấy nhé. Thể loại truyện có vẻ ngược nhưng thực ra đây lại là một cuốn sách sủng từ đầu đến... gần cuối. Nam chính tuy biến thái nhưng là do ngoại cảnh tác động, cũng khá đáng thương, thật ra sâu bên trong anh vẫn là một người tốt. Còn nữ chính có phần tùy hứng và nghịch ngợm, nhưng cô cũng có quá khứ riêng, khiến cô không thể nào giống như người bình thường được. Cả hai người tuy không có hạnh phúc ở kiếp này, nhưng sẽ được ở bên nhau mãi mãi trong một cuộc đời khác. Đây là một cuốn truyện hay trừ phần cuối ra ạ, nhiệt liệt đề cử cho mọi người cùng đọc nhé. _____________ * Trích đoạn rver tự edit theo bản cv. Review by Huyên Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Lần đầu Sở Nhứ và Du Hàn Thâm gặp nhau có chút kịch tính. Khi đó Sở Nhứ chỉ là một cô bé chưa tới hai mươi mới ra xã hội, trong buổi họp thường niên của công ty, cô theo các trưởng bối đi hát, uống không ít rượu. Cô là cô gái tốt bụng, lại hay xấu hổ, sống nội tâm, không học được cách từ chối, cho nên cứ như vậy mà khiến nhiều người thích trêu đùa mình. Đám người bắt đầu chơi trò nói thật hay mạo hiểm, Sở Nhứ say mơ hồ bị xúi giục chơi trò mạo hiểm, cô vừa ra khỏi cửa liền tới khu quân sự bên cạnh, đứng đó là người quân nhân đĩnh bạc như điêu khắc. Con ma men vui cười kêu Sở Nhứ tới gần "bức tượng" kia, ai ngờ trong chớp mắt mê mang, Sở Nhứ đúng là làm thật. Mọi người còn chưa kịp tới ngăn cản, cô gái say khướt này đã nhào tới ôm hôn chàng quân nhân đứng gác, dâng lên nụ hôn đầu tiên chính mình bảo tồn suốt hai mươi năm, sau đó ngây ngô cười trượt xuống chân anh. Vì thế, hôm sau, Sở Nhứ tỉnh lại là lúc đang bị tạm thời giam giữ ở sở, lý do là tấn công cảnh sát. Ký ức trở về, Sở Nhứ lập tức đỏ mặt, ai cũng có thể lý giải tâm tình của một em gái sau khi làm chuyện lưu manh là như thế nào. Ngồi xổm bên mép giường, Sở Nhứ hận không thể đào cái lỗ mà chui xuống. Một cảnh sát trẻ tuổi cười rộ tới mở cửa, đưa ngón tay cái với cô "Cô bé, thật ghê gớm, ngay cả đội trưởng Du lạnh lùng của bọn anh cũng dám xuống ta, dũng khí đáng khen! Xui cho em gặp phải đội trưởng Du nghiêm túc, nếu đổi lại là người khác, nói không chừng em đã không cần ở chỗ này, nhưng đội trưởng Du cũng không phải người không hiểu nhân tình, vốn dĩ cũng không phải chuyện lớn gì..." Trong một màn dong dài này, Sở Nhứ như con chim nhỏ cúi người rời khỏi chỗ tạm giam. Có lẽ đây là lần đầu tiên mất mặt trong hai mươi năm cuộc đời, cô say rượu ép hôn anh quân nhân đứng gác rồi bị cảnh sát giam lỏng cả đêm. Sau đó một tháng, Sở Nhứ gặp lại Du Hàn Thâm, tuy cô hoàn toàn không nhận ra đây là người một tháng trước bị mình ép hôn, dù sao hôm đó trời tối không nhìn thấy rõ, hơn nữa cô còn đang say. ... Mời các bạn đón đọc Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ Sạch Sẽ Lâu Ngày Khó Chữa của tác giả Phù Hoa. Câu chuyện tình yêu của Tống Sanh và Khuất Diễn Trọng trong tác phẩm ngôn tình, trinh thám “Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ” bắt đầu trong một buổi gặp mặt thật đặc biệt. Khi đó, cô là một cô cảnh sát mới vào nghề còn anh là một bác sĩ nổi tiếng với căn bệnh ưa sạch sẽ. Ngày đầu tiên gặp mặt hôm ấy, khi cô đưa bàn tay dính đầy bụi bẩn, mồ hôi vì đuổi bắt một tên trộm đến nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh, anh đã không nổi nóng, không tức giận cũng không nói lấy một lời. Cô có lẽ là ngoại lệ đầu tiên cũng là duy nhất đối với anh. Khuất Diễn Trọng là con người mắc bệnh sạch sẽ rất nặng. Anh không bao giờ tiếp xúc với ai quá gần, cũng không để ai có cơ hội đến gần mình. Trước đó, có một nữ sinh muốn làm quen với anh, chỉ kéo nhẹ tay anh một cái liền bị anh lấy dao phẫu thuật rạch mất một lớp da mỏng. Là một thiên tài như vậy nhưng tính cách của anh lại quá dị hoặc, xa cách. Ấy vậy, khi đứng trước cô, con người anh lại trở nên ấm áp, dịu dàng đến lạ thường. Người ta vẫn thường gọi anh là thiên tài nhưng không ai biết, đằng sau hai chữ “thiên tài” ấy, anh lại là một kẻ sát nhân khát máu. Anh có thể giết chết một người bất cứ lúc nào, không nương tay, cũng không thương cảm với họ. Nhưng ở cô, anh cảm nhận được sự chân thành, sự dịu dàng rất đặc biệt. Có lẽ, anh đã yêu cô mất rồi. Đến cuối cùng thì anh vẫn có tình cảm, có bản chất của một con người bình thường.

kẻ mắc chứng bệnh ưa sạch sẽ